go888king

Nadal và 'món quà' làm nên nghiệp lớn


Cập Nhật:2024-12-26 18:55    Lượt Xem:100


Nadal và 'món quà' làm nên nghiệp lớn

Cựu tay vợt số một thế giới Rafael Nadal trải lòng về quần vợt, những bài học cuộc đời mà anh gọi là "món quà" cho tiêu đề bài viết trên trang The Players' Tribune.

Tay vợt Rafael Nadal (trái) và người bác kiêm HLV Toni Nadal. Ảnh: Reuters.

Tay vợt Rafael Nadal (trái) và người bác kiêm HLV Toni Nadal. Ảnh: Reuters.

Khi còn trẻ, tôi học được bài học định hướng con người. Tôi không nhớ chính xác lúc đó bao nhiêu tuổi, chắc tầm 12. Hồi ấy, tôi thích câu cá lắm. Tôi yêu biển cả, vì tôi sinh ra ở Mallorca. Đó là một phần cuộc đời tôi. Mọi xúc cảm của tôi dường như nhạy bén hơn khi gần biển, khi được ngồi trên những bãi đá cùng gia đình và bạn bè, hoặc ra khơi trên một con thuyền. Cái cảm giác yên bình và rời xa thực tại ấy luôn thật đặc biệt.

Chẳng vậy mà có lần tôi chọn đi câu, trong khi đáng lẽ phải ra sân tập luyện. Hôm sau, tôi thua trận. Tôi nhớ mình đã khóc suốt quãng đường về nhà. Bác tôi, người ảnh hưởng cực lớn đến tôi thời niên thiếu và làm tôi say đắm quần vợt, an ủi: "Không sao, chỉ là một trận tennis thôi. Đừng khóc nữa vì chẳng để làm gì cả. Nếu muốn đi câu, cháu cứ đi. Không vấn đề gì. Nhưng cháu sẽ thua trận đấu. Cháu muốn thắng không? Nếu vậy, cháu phải ưu tiên việc gì cần làm trước".

Đó là bài học vô cùng quan trọng và ý nghĩa với tôi. Nếu mọi người thấy tôi là người cầu toàn, thì đó là do những lời bác tôi hôm đó vẫn luôn văng vẳng trong tôi, với ký ức về chuyến đi đẫm nước mắt hôm ấy.

Giọng nói ấy, hình ảnh ấy, bài học ấy là những thứ đã ngấm vào con người tôi. Một ngày nào đó, tôi có thể tận hưởng biển cả. Nhưng hôm nay, và ngày mai... tôi phải tập luyện.

Ngày nhỏ, tôi không thực sự thần tượng một ai. Tôi nghĩ đó là bởi tính cách của người Mallorca. Với tôi, thần tượng là người tôi quen biết ngoài đời thật. Và rồi khi 12 tuổi, tôi có dịp đánh tập với Carlos Moya lần đầu tiên trong đời. Một tiền bối đồng hương Tây Ban Nha, lại còn xuất thân từ Mallorca nữa chứ. Moya là nhà vô địch Pháp Mở rộng, là tay vợt Tây Ban Nha đầu tiên giữ vị trí số một thế giới.

Tôi lo lắng lắm, dù chỉ là đánh vài đường bóng cơ bản. Đó là trải nghiệm tôi không thể nào quên. Ngày hôm ấy như mở ra trong tôi cánh cửa đến một thế giới khác. Quần vợt không chỉ còn là môn thể thao chơi cho vui nữa (lúc đó tôi chỉ nghĩ là trò giải trí), mà đã trở thành mục tiêu thực sự với tôi để phấn đấu, để kiếm sống. Và còn để mơ mộng nữa. Biết đâu đấy một ngày, tôi có thể thi đấu ở Roland Garros...

Moya (phải) góp mặt trong đội ngũ huấn luyện Nadal từ 2016 và giúp đàn em đồng hương đoạt thêm tám Grand Slam. Ảnh: Marca

Moya (phải) góp mặt trong đội ngũ huấn luyện Nadal từ 2016 và giúp đàn em đồng hương đoạt thêm tám Grand Slam. Ảnh: Marca

Đau đớn là một trong những người thầy vĩ đại nhất của cuộc đời. Tôi dính chấn thương khi mới 17 tuổi. Bác sĩ nói tôi khó có thể chơi quần vợt chuyên nghiệp được nữa. Tôi học thêm một bài học khác, rằng mọi thứ có thể kết thúc trong chớp mắt. Chấn thương của tôi không đơn thuần là một vết rạn nhỏ ở bàn chân. Đó là một căn bệnh hiếm gặp. Chưa có cách chữa trị, chỉ có thể kiểm soát bệnh. Người ta gọi đấy là Hội chứng Mueller-Weiss. Điều đó nghĩa là bạn đang tận hưởng cuộc sống tươi đẹp, rồi sáng hôm sau thức dậy và biết mình không thể đi lại. Cảm giác kiểu như vậy đó.

Tôi dành nhiều ngày ở nhà, chỉ để khóc. Đó cũng là lúc tôi học bài học tuyệt vời về sự khiêm nhường. Tôi may mắn khi có cha, một người thực sự ảnh hưởng rất lớn đến đời tôi, luôn tràn đầy năng lượng tích cực. "Chúng ta sẽ tìm ra giải pháp", ông nói: "Còn nếu không, cuộc sống vẫn còn rất nhiều điều khác ngoài quần vợt".

Nghe những lời đó,Con Chim Ánh Sáng Mới - Khám Phá Tình Yêu và Tự Do dần dần tôi cũng yên lòng. Và cảm ơn Chúa, Bach Thu Lo Khung 3 Ngay - Hướng Dẫn Đột Phá Tinh Thần và Thể Chất sau rất nhiều đau đớn, GClub Royal1688 Slot_ Khám Phá Thế Giới Cá Cược Hấp Dẫn phẫu thuật, phục hồi chức năng và cả nước mắt, tôi cũng tìm thấy một giải pháp, để rồi suốt những năm tháng sau đó, tôi đã đủ sức chiến đấu chống lại bệnh tật.

Quần vợt đòi hỏi rất nặng về tâm lý thi đấu, nhưng bù lại là vô vàn khoảnh khắc hạnh phúc mà tôi không bao giờ quên. Đó là khoảnh khắc ở Davis Cup 2004, Roland Garros 2005, dĩ nhiên cả Wimbledon 2008 nữa. Rồi danh hiệu Mỹ Mở rộng đầu tiên, hay khi tôi vô địch Grand Slam tại Melbourne. Tôi cũng sẽ nhớ mãi những giải đấu như Madrid hay Barcelona trên sân nhà, hay Indian Wells, Miami, rồi Cincinnati khi tôi đăng quang lần đầu tiên năm 2019. Vẻ đẹp của Monte Carlo, hay cảm giác đặc biệt tại Rome, tại Thượng Hải, tại Bắc Kinh với những CĐV tuyệt vời... cả ở Canada, Mexico, Chile,go888king Brazil, hay những ngày đầu sự nghiệp tại Buenos Aires... và còn rất nhiều địa điểm khác nữa. Trong tôi đong đầy những kỉ niệm thật tuyệt diệu.

Tuy nhiên, bạn không bao giờ ngừng thúc đẩy bản thân. Bạn không thực sự được thư giãn. Bạn luôn cần cải thiện bản thân, và điều đó diễn ra liên tục trong cuộc sống của tôi. Luôn thúc đẩy mọi thứ đến giới hạn để nâng cao khả năng. Đó là cách tôi trở thành một tay vợt tốt hơn.

Rafael Nadal – sự vĩ đại trong hình hài con người  Rafael Nadal – sự vĩ đại trong hình hài con người

Sự vĩ đại của Nadal.

Trong 30 năm, vẻ bên ngoài không phải lúc nào cũng phản ánh đúng trạng thái bên trong tôi. Thú thực, tôi luôn cảm thấy lo lắng trước mỗi trận đấu mình từng tham dự. Lúc nào cũng vậy. Đêm trước ngày thi đấu, tôi đi ngủ cùng cảm giác âu lo rằng tôi có thể thua trận (ngay cả lúc tỉnh dậy tôi vẫn thấy thế!).

Trong quần vợt, sự khác biệt giữa hai đấu thủ là rất nhỏ, giữa những kỳ phùng địch thủ lại càng nhỏ hơn. Khi bước ra sân, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Khi đó, mọi giác quan của bạn được đánh thức. Khao khát sống, cảm xúc, sự hồi hộp, ngọn lửa quyết tâm, sự căng thẳng, adrenaline tăng lên khi thấy các khán đài không còn chỗ trống... đó là trạng thái rất khó diễn tả. Và chỉ số ít người hiểu cảm giác đó.

Và tôi đảm bảo rằng một phần trong tôi đã ở lại trên sân khi giải nghệ. Tôi vẫn nhận thấy đôi chút cảm xúc đó khi thi đấu giao hữu hoặc chơi những môn thể thao khác. Tôi vẫn luôn cố gắng và nỗ lực tối đa trong các sự kiện, nhưng thực sự thì cảm giác đã khác, không còn giống như trước đây, khi tôi bước vào sân đấu ở mọi nơi mình đến.

Hầu hết trong sự nghiệp, tôi kiểm soát tốt cảm xúc. Ngoại trừ một lần. Vài năm trước, tôi trải qua khoảng thời gian cực kỳ khó khăn về tinh thần. Cơn đau thể chất tôi đã rất quen, song vẫn có những lúc ở trên sân, tôi cảm thấy khó thở và không thể thi đấu ở đẳng cấp cao nhất. Tôi không có vấn đề gì khi nói ra điều đó lúc này.

Sau tất cả, chúng ta đều là con người, không phải siêu anh hùng. Ngôi sao bạn thấy trên sân với chiếc cúp trên tay cũng vẫn là con người. Có mệt mỏi, kiệt sức, nhẹ nhõm, hạnh phúc, biết ơn - những cảm xúc của một người bình thường.

Tôi thấy may mắn khi bản thân không đến mức mất kiểm soát về cảm xúc khi tức giận. Nhưng giống như mọi tay vợt khác, tôi cũng có những khoảnh khắc gặp khó trong việc giữ bình tĩnh, dẫn đến phong độ suy giảm. Nhiều lúc tôi đã nghĩ đến việc tránh xa tennis trong vài tháng để thanh lọc tâm trí. Sau cùng, tôi nỗ lực hơn mỗi ngày để trở nên tốt hơn.

Tôi đã vượt qua khó khăn bằng cách luôn tiến lên phía trước, rồi từ từ tôi trở lại là chính mình. Điều làm tôi tự hào nhất là dù gian khó hay chật vật thế nào, tôi không bao giờ bỏ cuộc. Tôi luôn tận hiến.

Nadal mừng chức vô địch thứ tư liên tiếp tại Roland Garros 2020. Ảnh: Reuters

Nadal mừng chức vô địch thứ tư liên tiếp tại Roland Garros 2020. Ảnh: Reuters

Quần vợt cũng là một người thầy của cuộc đời. Trong phần lớn thời gian, bạn không thể thắng giải. Nói cách khác, bạn thua nhiều hơn thắng. Không quan trọng bạn là ai, thất bại là kết quả chủ yếu mỗi tuần.

Cuộc đời cũng vậy. Bạn học cách sống với lúc vui lẫn lúc buồn. Bạn cố gắng và nỗ lực cân bằng cảm xúc trong mọi hoàn cảnh. Với cá nhân mình, tôi không bao giờ nghĩ bản thân là Siêu nhân khi thắng trận, và cũng không bao giờ coi mình là nỗi thất bại khi thua trận.

Bạn lớn lên nhờ cuộc sống xung quanh – sự thất bại, lo lắng, đau đớn, niềm vui, hạnh phúc hay đơn giản là việc thức giấc mỗi ngày, tất cả đều là quá trình của sự trưởng thành, và hãy cố gắng từng chút một để đạt được mục tiêu của mình.

Trong sâu thẳm, khi mọi thứ được nói ra và thực hiện, người ta nhận lại những gì họ cho đi. Tôi nghĩ di sản của tôi là luôn cố gắng đối xử với người khác bằng sự tôn trọng sâu sắc. Đó là nguyên tắc vàng trong gia đình tôi. Khi còn là một đứa trẻ, bố tôi luôn dặn: "Sáng tạo là việc khó. Sao chép thì dễ dàng hơn". Ông ấy không nói về quần vợt, mà là cuộc đời.

Nhìn xung quanh con và để ý những người con ngưỡng mộ. Cách họ đối xử với mọi người. Điều con yêu quý họ. Hãy bắt chước họ, hành động giống họ, và con sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.

Tôi mang bài học đó vào từng trận đấu. Thay vì tìm kiếm động lực bằng lòng căm hờn, tôi dành sự tôn trọng và ngưỡng mộ sâu sắc tới đối thủ. Mục tiêu của tôi chỉ đơn giản là thức dậy mỗi sáng và trở nên tốt hơn một chút để có thể bắt kịp các đồng nghiệp. Nói thật không phải lúc nào cũng hiệu quả! Nhưng dù sao tôi đã cố gắng... Luôn luôn là vậy.

Hơn 30 năm, tôi đã cống hiến tất cả những gì có thể cho quần vợt. Chiều ngược lại, tôi nhận về niềm vui và hạnh phúc, tình bạn và tình yêu, và còn nhiều hơn thế...

Năm chiến thắng đáng nhớ nhất của Rafael Nadal  Năm chiến thắng đáng nhớ nhất của Rafael Nadal

Năm chiến thắng đáng nhớ nhất của Nadal.

Vy Anh (Theo The Players' Tribune)